Tôi cho phép mình được buồn, được khóc khi không thể gắng gượng nổi.
Tôi cho phép mình lo lắng và băn khoăn khi không tìm thấy tất cả các câu trả lời và đặt ra những câu hỏi mới.
Ví dụ như liệu mình đã làm đủ tốt hay chưa, mình cư xử như vậy có đúng không?
Tôi cho phép mình gục ngã khi đôi chân quá mỏi.
Cho bản thân thời gian để thất vọng và tức giận.
Cho bản thân thời gian cô độc, không muốn gặp ai và trốn tránh giao tiếp thừa thãi.
Tôi cho phép mình cảm thấy lạc lõng, lạc lõng, ở một thế giới khác, trên một hành tinh khác, ở một chiều không gian khác.
Và sau đấy...
Tôi cho mình thời gian để chữa lành vết thương và chấp nhận trưởng thành bất chấp những thăng trầm của cuộc sống...
Cho dù buổi sáng, khi thức dậy, chờ đợi tôi là cơn mưa lạnh lẽo, là gió rét từng cơn, hay là cơn giông hung dữ,...thì tôi sẽ tự tìm chút ánh sáng ấm áp cho trái tim mình.
Từng chút một, tôi sẽ tự chữa lành những tổn thương mà ai đó đã ban tặng.
Tôi sẽ lặng lẽ dán các mảnh vỡ của mình lại với nhau.
Nắng trong tâm hồn là thứ ánh sáng tồn tại vì chính bản thân mình.
Nắng241222.